Tôi viết bài này dưới dạng nhật ký, à không, “tuần ký” thì đúng hơn. Để làm gì? Tôi muốn ghi lại một hành trình quan trọng, một dấu mốc đã thay đổi cuộc sống hiện tại của tôi. Hành trình giúp tôi tìm ra một cách sống khác mà người ta vẫn hay gọi là “lifestyle”.

Tháng 3/2025

Tôi giới thiệu nhanh để nếu ai đó tình cờ đọc những trang viết này mà chưa biết về tôi sẽ vẫn hình dung được tôi là ai, đang sống như thế nào. Tôi 37 tuổi, cao hơn mét rưỡi chút, nặng cỡ 70kg. Tôi làm một lúc vài công việc (có liên quan đến nhau) và là ông bố của 3 đứa nhóc đang tuổi lớn nên có thể coi là KHÁ bận rộn. Tôi tự nhận là mình cũng nhiều năng lượng, “chạy” suốt ngày được nhưng tính khí thất thường, lúc vui vẻ, lúc cau có, lúc hướng nội, khi hướng ngoại, còn lại hướng… lung tung. Về sức khỏe thì tôi tự thầy nó ở mức trung bình. Ít ốm vặt nhưng cũng hay mệt mỏi và đương nhiên, tôi là sản phẩm của cuộc sống hiện đại, sống chung với một số bệnh lý chuyển hóa – gan nhiễm mỡ, mỡ máu, thừa cân…

Hàng năm, mỗi dịp chào hè tầm tháng 3 tháng 4, khi mà “mái trường mến yêu” – nơi tôi làm việc, tổ chức khám sức khỏe, cũng là lúc tinh thần “heo-thì” trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ nhất vì bác sĩ sẽ chỉ ra tôi đang thừa bao nhiêu cân, mỡ máu ở mức nào và gan nhiễm mỡ độ mấy. Cái tinh thần ấy sẽ kéo dài đâu đó khoảng 1 đến 2 tháng cho đến khi tôi giảm được 1 – 2 kg bằng cách ăn kiêng cảm tính, tập luyện rời rạc và rồi tặc lưỡi cho qua những quyết tâm ban đầu. Thu đến, đông sang… mùa tích mỡ đã đến, mùa YEP đang chờ, Tết dương, Tết âm… Rồi lại bắt đầu một vòng lặp mới! Tôi để ý thầy vòng lặp đó diễn ra ít nhất được 5 năm nay rồi và khi tôi dần quen, chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên trong cuộc sống của mình thì có BIẾN xảy ra…

Ngày 12 tháng 4 năm 2025

Tôi đến phòng tập vận động kết hợp dinh dưỡng theo lời giới thiệu của một chị đồng nghiệp với để thử tìm ra phương án có thể phá bỏ cái vòng luẩn quẩn kia (Phải nói thật là trước đây tôi cũng đã thử nhiều phương án: mua thẻ phòng tập gym cùng PT (tầm 20 triệu – đã bỏ sau 3 tháng), mua thẻ bơi theo năm (đã bỏ và còn khoảng 50 buổi chưa dùng), ăn kiêng, fasting…). Tôi quyết định thử nhưng không kỳ vọng gì cả. Tôi bắt đầu hành trình…

Tuần 1: Thức tỉnh – điều gì đang diễn ra trong cơ thể mình?

Tôi bắt đầu tuần đầu tiên của hành trình “sống khỏe” bằng việc… bước lên cân. Nhưng lần này không chỉ là cân nặng. Tôi được anh chị coach hướng dẫn đo chỉ số cơ thể bằng một thiết bị chuyên dụng – lần đầu tiên tôi thấy cơ thể mình được phân tích chi tiết như vậy: mỡ bao nhiêu, cơ bao nhiêu, nước, xương, BMR thế nào, mỡ nội tạng ra sao…

Nhìn những con số tưởng chừng vô tri ấy, tôi chợt hiểu: nhiều năm qua, mình sống trong “cảm giác về sức khỏe”, chứ chưa từng hiểu sức khỏe là gì.

Tôi được hướng dẫn ghi lại từng bữa ăn trong ngày, không phải để ai kiểm soát, mà để chính mình hiểu mình đã ăn gì, thiếu gì, thừa gì. Những thứ tưởng chừng “vô hại” như một cốc sữa đặc, một bữa xôi buổi sáng hay đĩa mì gói lúc khuya – khi viết lại, thấy rõ ràng hơn rất nhiều.

Một tuần không quá dài, nhưng đủ để tôi nhìn sức khỏe của mình một cách khác đi: không còn là chuyện “cố gắng ăn uống lành mạnh”, mà là bắt đầu lắng nghe và điều chỉnh.

Tôi vẫn chưa thay đổi được nhiều, nhưng tôi đã biết mình đang đứng ở đâu. Và với tôi, đó là khởi đầu đáng giá.

Tuần 2: Dinh dưỡng không phải là ăn kiêng mà là hiểu mình.

Tôi từng nghĩ: “Ăn uống thì cứ ngon là được, khỏe là được, lo gì!” Cho đến khi nhìn vào bảng chỉ số cơ thể… mỡ nội tạng vẫy tay chào, cơ thì lặng lẽ rút lui.

Anh chị coach không bắt tôi kiêng gì. Họ chỉ hỏi:

– “Anh ăn bao nhiêu protein mỗi ngày?”

Tôi cười gượng.

– “Thường sáng ăn gì?”

Tôi lại cười… buồn.

Câu trả lời của tôi thường là: gì tiện thì ăn.

Vậy là tôi bắt đầu viết nhật ký ăn uống.

Và tôi phát hiện: bữa sáng của mình đôi khi chỉ là… cà phê sữa đá và một mẩu bánh mì, bữa trưa thì mạnh ai nấy gọi đồ. Vẫn no, nhưng no lệch.

Tôi quyết định tự chuẩn bị bữa ăn. Không fancy, không khắt khe – chỉ cần biết mình đang ăn gì. Một miếng ức gà, quả trứng luộc, ít khoai và rau luộc. Vừa ăn vừa thấy… tỉnh táo.

Không ai bắt tôi “ăn kiêng”. Tôi chỉ đang học cách ăn đúng.

Ăn để khỏe – chứ không phải ăn để… chống đói tạm thời.

Tuần này, tôi học được một điều đơn giản:

Dinh dưỡng không phải chuyện của chuyên gia.

Nó là chuyện mỗi người nên hiểu về chính mình – bắt đầu từ cái dạ dày.

Tuần 3: Vận động kiểu người bận rộn và … lười. Tôi FIT

Tôi vốn là người dễ viện cớ để trì hoãn vận động. Nhưng từ khi bắt đầu hành trình sống khỏe, tôi tự “ép” mình… đến phòng tập mỗi sáng. Và điều bất ngờ là: tôi thấy thích!

Phòng tập nhỏ, đủ yên tĩnh để nghe cơ thể, đủ đông để không cảm thấy một mình. Tôi đến lúc 6h sáng, mất khoảng 1 giờ – có anh chị coach hướng dẫn kỹ càng, và những người bạn tập cùng dễ mến.

Chúng tôi không thi đua – chỉ động viên nhau mỗi ngày:

– “Hôm nay squat sâu hơn rồi đấy!”

– “Cố thêm 5 cái nữa thôi!”

Những lời cổ vũ ấy… có sức mạnh hơn cả đồng hồ báo thức.

Tôi không tập nặng. Chủ yếu là các bài functional: plank, giãn cơ, chống đẩy, bài tập thân giữa – vừa sức, đều đặn, và dễ theo dõi tiến bộ. Tôi gọi cách tập này là FIT:

F: Functional – phù hợp cơ thể người làm văn phòng

I: Inspired – có cộng đồng, có động lực

T: Trackable – đo được, nhìn thấy sự thay đổi

Tôi bắt đầu ghi lại từng buổi tập, từng bước đi, từng cảm giác sau khi vận động. Và dần dần, tôi hiểu: khi có số liệu, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Không còn là “tôi nghĩ mình khỏe” mà là “tôi thấy mình đang tốt lên mỗi ngày”.

Chắc tôi chưa yêu vận động đâu. Nhưng tôi thấy vui khi mỗi sáng được gặp mọi người, được lắng nghe cơ thể, được bắt đầu ngày mới theo một cách khác.

Và tôi cũng bắt đầu thấy thích… dữ liệu.

Tuần 4: Tracking – dữ liệu đã dạy tôi như thế nào?

Trước đây tôi hay tự tin bảo:

– “Tôi ăn uống cũng lành mạnh đấy chứ.”

– “Tôi đi bộ suốt mà, có lười đâu.”

– “Cân nặng thì vẫn thế, chắc là ổn.”

Cho đến khi… tôi tracking.

Tôi bắt đầu ghi lại những gì mình ăn, những gì mình làm, và… những gì mình tưởng mình đã làm. Kết quả thì… thú vị phết:

Có ngày tưởng uống đủ nước, hóa ra mới 1 lít.

Có hôm nghĩ tập sung lắm, hóa ra đốt được 110 calo – bằng nửa cái bánh chưng.

Có bữa tưởng ăn healthy, nhìn lại thấy… toàn carb và thiếu protein trầm trọng.

Tôi dùng app để ghi thực phẩm, đếm bước, đo giấc ngủ. Dữ liệu hiện ra từng ngày, từng tuần – và tôi bắt đầu thấy sức khỏe không còn là cảm giác mơ hồ, mà là một thứ có thể đo, theo dõi và điều chỉnh như một… dự án cá nhân.

Tôi hiểu vì sao cơ thể hôm nay mệt. Tôi biết vì sao ngủ không sâu. Và tôi biết mình cần tăng gì, giảm gì – dựa trên số, chứ không phải linh cảm.

Không cần phức tạp. Một file Google Sheet, vài cái app miễn phí, một chiếc smartwatch vừa đủ thông minh. Cộng thêm chút tò mò – là đủ.

Và đúng kiểu dân công nghệ, tôi bắt đầu… thấy phấn khích khi nhìn biểu đồ tăng cơ, giảm mỡ, nhịp tim cải thiện, BMR nhích lên từng chút một.

Trước đây, tôi sống theo cảm hứng.

Giờ tôi sống có dữ liệu.

Tuần 5: Kỷ luật là tự do – Sống theo nhịp sinh học của chính mình

Đã từng có giai đoạn tôi nghĩ: “Kỷ luật là gò bó. Là sự mất tự do.”

Nhưng những con số của tuần trước – từ tracking ăn uống, vận động, giấc ngủ – khiến tôi phải nghĩ lại.

Cơ thể tôi không cần thêm động lực. Nó cần nhịp. Cần sự ổn định.

Giống như một cỗ máy – nếu tra dầu đều đặn, nó vận hành êm ru. Nếu ngẫu hứng thì trước sau cũng kẹt.

Tôi bắt đầu dậy cùng một giờ mỗi ngày. Tập cùng một nhóm. Ăn sáng cùng một công thức.

Buổi tối không cố làm nốt, không ngủ muộn vì việc gấp.

Tôi tự chọn lấy nhịp sinh học của mình – không theo sách vở, không theo “trend”.

Lúc đầu hơi khó. Nhưng chỉ vài ngày, cơ thể bắt đầu nhận lệnh.

Buổi sáng tự tỉnh trước chuông. Buổi trưa không cần cà phê. Buổi tối dễ dàng đi vào giấc ngủ sâu.

Tôi nhận ra: tự do không đến từ việc muốn gì làm nấy. Mà đến từ việc ta chủ động được nhịp sống của chính mình.

Kỷ luật không còn là khẩu hiệu treo tường. Nó là chuỗi những hành động lặp lại, đủ đều để tạo thói quen, đủ linh hoạt để thích nghi.

Tôi không đang “ép mình” sống khác. Tôi đang sống theo một hệ thống do chính mình thiết kế. Và nó đang hoạt động tốt.

Tuần 6: Vẫn là Tôi nhưng tốt hơn

Sáu tuần không phải là nhiều. Nhưng đủ lâu để một vài thứ trong tôi bắt đầu đổi khác — không phải bằng những cú hích ngoạn mục, mà bằng những chuyển động âm thầm.

Tôi không lột xác. Tôi vẫn là tôi. Nhưng là một phiên bản… dễ chịu hơn.

Tôi ít cáu gắt vô cớ. Đầu óc sáng hơn vào buổi sáng. Làm việc đến chiều vẫn còn năng lượng để cười.

Tôi không còn để tâm đến chuyện hôm nay tập được bao phút, ăn được bao gram protein, hay đốt bao nhiêu calo. Những việc ấy, tôi vẫn làm. Nhưng không còn là “việc cần làm”. Nó trở thành một phần trong nhịp sống của mình.

Tôi nhận ra mình không cố gắng “thay đổi”. Tôi chỉ đang sống theo cách giúp mình nhẹ nhàng hơn mỗi ngày.

Và chính sự nhẹ nhàng đó, lại làm tôi mạnh mẽ hơn.

Giống như một bài tập thể lực có phần thả lỏng ở cuối buổi. Không phải để nghỉ, mà để cơ thể hấp thu trọn vẹn những gì vừa luyện.

Tuần này, tôi không thêm gì mới. Tôi chỉ giữ nhịp — ăn đủ, ngủ đủ, vận động đều. Và ghi lại cảm giác mỗi tối: hôm nay mình sống có tốt không?

Tôi chưa cần trở thành người khác. Tôi chỉ cần mỗi ngày, mình… tốt hơn một chút.

Kết quả xét nghiệm các chỉ số sau 2 tháng… ăn cháo lòng đúng cách :))

Tuần 7: Lan tỏa thầm lặng – Khi thay đổi của tôi chạm đến người khác

Tôi bắt đầu hành trình này cho bản thân mình.

Không kỳ vọng phải thay đổi thế giới, cũng không nghĩ sẽ ảnh hưởng đến ai.

Chỉ đơn giản là muốn sống khỏe hơn, nhẹ nhõm hơn, chủ động hơn mỗi ngày.

Tôi tập luyện đều đặn, ăn uống lành mạnh, theo dõi chỉ số cơ thể. Tôi ghi lại những gì mình trải qua – như một cách tự nhắc nhở và lưu giữ hành trình. Vậy thôi.

Nhưng rồi, một ngày, có người hỏi tôi:

– “Dạo này anh nhìn khác lắm. Có bí quyết gì thế?”

Một đồng nghiệp cười bảo:

– “Tôi đọc mấy bài anh viết mà thấy muốn… ăn sáng đàng hoàng lại.”

Một người bạn gửi ảnh bữa ăn đầu tiên do chính tay họ chuẩn bị – và nói: “Tự nhiên thấy muốn bắt đầu từ hôm nay.”

Tôi nhận ra:

Mình không cần hô hào, không cần thuyết phục. Chỉ cần sống thật – và đủ rõ ràng – để người khác nhìn thấy điều gì đó đáng để thử.

Tôi không biết mình đã truyền cảm hứng cho bao nhiêu người. Nhưng tôi biết, có những người xung quanh đã âm thầm thay đổi – chỉ vì thấy tôi đang sống khác đi một chút.

Không cần phải làm lớn chuyện.

Chỉ cần sống tử tế với chính mình. Và khi điều đó đủ rõ ràng, nó sẽ tự lan tỏa.

Đôi khi, một thay đổi nhỏ của mình – lại là sự khởi đầu nhẹ nhàng cho người khác.

Và điều đó, thực sự chạm vào tôi.

Tuần 8: Đây là hành trình của một đời, không phải là một thử thách

Tám tuần không dài. Nhưng đủ để tôi nhìn lại và hiểu rõ hơn điều mình đang làm.

Đây không phải là câu chuyện của một sản phẩm, một chế độ ăn, hay một công thức tập luyện nào. Không phải vài chiêu mẹo dinh dưỡng hay vài ba công cụ theo dõi sức khỏe. Tất cả những thứ đó – dù quan trọng – chỉ là công cụ.

Thứ tôi đang theo đuổi, là một lối sống.

Một cách sống có ý thức hơn với cơ thể mình. Ăn khi đói thật, nghỉ khi cần, ngủ khi trời đã tối, và dậy khi nắng vừa lên.

Một cách sống không chạy theo cực đoan hay cấm đoán, mà trở lại với những nhịp điệu nguyên bản – mà cơ thể từng rất quen.

Một cách sống mà ở đó, sự khỏe mạnh không phải là mục tiêu phải đạt, mà là trạng thái tự nhiên sẽ đến – nếu mình sống đúng.

Tôi vẫn đang học. Vẫn đang điều chỉnh từng chút một. Vẫn có hôm tập trễ, bữa ăn lệch. Nhưng tôi không bỏ cuộc – vì tôi không còn coi đây là “một thử thách”.

Thử thách thì kết thúc.

Hành trình thì tiếp tục.

Tôi biết mình chưa đến đâu cả. Nhưng tôi đã bắt đầu. Và tôi sẽ không quay lại nữa.

Cảm ơn những người anh, người chị – những người coach đã kiên nhẫn đồng hành, chỉ cho tôi từng con số, từng bữa ăn, từng thay đổi nhỏ mà trước đây tôi chưa từng để ý. Cảm ơn những người thân quanh tôi – đã không hỏi quá nhiều, chỉ lặng lẽ ủng hộ và cùng điều chỉnh nhịp sống với tôi. Và đặc biệt, cảm ơn một người anh – chỉ bằng một cuộc trò chuyện, đã giúp tôi hiểu ra rằng: đây không phải là hành trình của sản phẩm hay công thức, mà là hành trình sống – một lifestyle mà tôi muốn giữ suốt đời.

 

Hà Nội, ngày 15 tháng 6 năm 2025.