Gần đây thấy rộ lên những ý kiến trái chiều về hoạt động team building ở các doanh nghiệp, cơ quan. Nghe đâu là có người bị cho thôi việc vì không tham gia team building. Dù sao đó cũng là chuyện của người ta nên tôi không bình luận gì cả, chỉ viết đôi dòng chia sẻ về suy nghĩ, quan điểm về hoạt động này trong doanh nghiệp.

Tôi đã được tham gia và cũng tổ chức khá nhiều buổi gọi là “team building”. Với tôi, khái niệm team building được hiểu những hoạt động mà một tập thể tổ chức để giúp các thành viên hiểu nhau hơn, gắn kết hơn ngoài những công việc chuyên môn hàng ngày. Những hoạt động có thể là một chuyến dã ngoại ngắn với những trò chơi, một chuyến du lịch vài ngày hay chỉ đơn giản là vài con mực nướng với mấy lon sinh tố lúa mạch “heo-thì” sau buổi làm việc – cũng thể coi là “xây dựng đội”.

Khái niệm và mục đích của hoạt động này thì không quá khó để hiểu – tôi nghĩ vậy. Nhưng thái độ và cách hành xử của mỗi người với hoạt động này thì sẽ rất khác nhau. Hơn nữa, nó sẽ thay đổi theo thời gian và môi trường làm việc.

Khi tôi là sinh viên năm cuối và bắt đầu công việc như một thực tập sinh tại một công ty, tôi đã thấy rất lạ lùng và đôi khi còn cảm thấy khó chịu với những hoạt động này. Tối thiểu mỗi tháng lại có một cuộc ăn uống, tụ tập ngoài giờ  toàn công ty… Thỉnh thoảng các nhóm nhỏ cũng lại tổ chức đi chơi hoặc liên hoan. Lúc ấy, tôi thấy nó vô bổ và thực sự mất thời gian. Điều tôi mong muốn khi đó chỉ là tập trung làm để hoàn thành công việc rồi dành thời gian cho những công việc khác của mình. Nghĩ vậy thôi nhưng tôi vẫn tham gia (hoặc bị bắt buộc phải tham gia) vì đó là hoạt động chung của tập thể. Nhưng nói chung là không thoải mái và không tin thấy niềm vui gì từ những hoạt động đó.

Vài năm trôi qua, khi đã trở thành nhân viên chính thức của một (vài) tổ chức và đảm nhận những vai trò nhất định, tôi vẫn không phải là một người thích tụ tập ngoài giờ nhưng tôi lại thấy rằng những hoạt động đó thực sự cần cho tổ chức của mình. 8 đến 10 giờ làm việc cùng nhau – tưởng là rất nhiều nhưng thực ra lại là không đủ để mọi người hiểu hết những đồng nghiệp quanh mình. Mặc dù vẫn có giao tiếp, trao đổi thông tin hàng ngày nhưng khi đến văn phòng, vào giờ làm việc là mọi người sẽ tự động bật chế độ “Công việc”, rất ít khi hoặc gần như không trao đổi với nhau về những vấn đề ngoài công việc. Không có gì sai ở đây cả, khi mọi người tập trung vào công việc của mình nhưng tôi cho rằng nếu mọi người hiểu về đồng nghiệp của mình hơn thì sẽ dễ thông cảm cho nhau và phối hợp ăn ý hơn. Chỉ trong những buổi “xây dựng đội”, cả team mới biết cậu ấy nấu ăn rất ổn hay cô đồng nghiệp ít nói hát cực hay; rồi chị kế toán hàng ngày khó tính, gắt gỏng, hoá ra lại luôn quan tâm, lo lắng cho mọi người… Còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa mà một buổi “xây dựng đội” mang lại cho một tập thể.

Quay lại với dòng suy nghĩ ban đầu của tôi, vẫn là hoạt động ấy, vẫn những con người ấy nhưng khi thay đổi cách nhìn nhận, mọi việc sẽ khác hẳn. Cứ nhìn cách mọi người cùng bàn bạc, lên kế hoạch rồi chuẩn bị cho chuyến đi với một tinh thần hào hứng, ta biết là chuyến đi ấy sẽ thành công tới 80% rồi. Mọi thứ quanh ta luôn thay đổi cho đến khi nó xảy ra… Tức là chỉ có những gì đã diễn ra, trở thành kỉ niệm thì mới không thay đổi nữa. Thế nên, với mỗi lần team building, mỗi chuyến đi giống như một bức ảnh snapshot một thời điểm đẹp đẽ của một tổ chức mà rất có thể ngay ngày hôm sau, rất nhiều thay đổi có thể diễn ra. Không sao cả, miễn là ngày hôm nay ta vẫn còn có thể cùng nhau “xây dựng đội” thì sẽ vẫn còn nhiều điều đang đợi chúng ta ở phía trước!